HOÀNG LAM
Năm 1996, ông Nguyễn Văn Vĩnh thế chấp 7.700 m2
đất ở tại huyện Hòa Thành, tỉnh Tây Ninh để vay ngân hàng 100 triệu
đồng. Vì ông Vĩnh không có khả năng thanh toán nợ nên ngân hàng đã kiện
ra tòa. Theo quyết định công nhận sự thỏa thuận của các đương sự, ông
Vĩnh phải trả dứt nợ vào cuối tháng 10-1997. Nhưng rồi ông Vĩnh không
trả được nợ nên phần đất trên bị bán đấu giá.
Một m2 đất = 1,5 kg thịt heo!
Trung tâm Bán đấu giá tài sản Tây Ninh đã hai lần tổ
chức bán đấu giá đất nhưng không thành. Vì vậy, tài sản được chuyển cho
ngân hàng bán đấu giá. Năm 2002, bà V. đã mua được phần đất trên với giá
385 triệu đồng và được UBND huyện Hòa Thành cấp “giấy đỏ”.
Như Pháp Luật TP.HCM từng thông tin, ông
Vĩnh đã có đơn khiếu nại, đồng thời khởi kiện ngân hàng ra tòa nhằm yêu
cầu hủy việc đấu giá. Theo ông, ngân hàng đã dựa vào giá định từ năm
1998 làm giá khởi điểm trong khi giá đất vào năm 2002 đã tăng lên rất
nhiều. Tính ra một m2 đất của ông Vĩnh giá chỉ 50 ngàn đồng. Giá này vào
thời điểm đó chưa mua nổi 10 kg gạo hay một ký rưỡi thịt heo.
Tháng 6-2006, TAND tỉnh Tây Ninh đã xử cho ông Vĩnh
thua kiện. Tòa này cũng thừa nhận ngân hàng đã không định giá lại tài
sản thế chấp. Tuy nhiên, giá khởi điểm đó tương đương với khung giá do
UBND tỉnh Tây Ninh quy định năm 2001. Việc không định giá lại không làm
cho tài sản bị đưa ra đấu giá với mức thấp hơn, thậm chí nó còn giúp ông
Vĩnh được giảm bớt chi phí.
Không đồng ý với lập luận của cấp sơ thẩm, ông Vĩnh
đã kháng cáo. Tháng 11-2006, Tòa phúc thẩm TAND tối cao mở phiên xử phúc
thẩm và giữ nguyên bản án sơ thẩm. Từ đó đến nay, ông Vĩnh liên tục nộp
đơn xin giám đốc thẩm nhưng chưa thấy hồi âm.
Lấn cấn vị trí đất
Đến giữa năm 2007, bất ngờ bà V. nộp đơn kiện đòi ông Vĩnh trả đất. Bà V. cho rằng 7.700 m2
đất trúng đấu giá có cận phía đông giáp với quốc lộ 22B. Tính ra căn
nhà ông Vĩnh đang ở có một phần nằm trên đất của bà, một phần nằm trên
lộ giới. Do vậy, bà yêu cầu ông Vĩnh dời nhà trả đất cho bà. Riêng phần
nằm trên lộ giới thì bà phải được hưởng tiền bồi thường đất, còn ông
Vĩnh chỉ được nhận tiền bồi thường nhà.
Ông Vĩnh lại bảo 7.700 m2 đất được
tính từ hè nhà ông trở về sau chứ không tính từ quốc lộ 22B. Trừ đi diện
tích bán đấu giá, ông còn lại khoảng 1.000 m2 đất. Căn nhà ông đang ở
không nằm trong diện tích 7.700 m2 đất bà V. đã mua nên yêu cầu của bà V. không hợp lý.
Tháng 9-2008, TAND tỉnh Tây Ninh mở phiên xử sơ thẩm
tranh chấp này. Cấp sơ thẩm xác định phần diện tích đất nằm trên lộ giới
không thuộc quyền sử dụng của ông Vĩnh, cũng chẳng thuộc về bà V. Vì bà
V. rút yêu cầu nhận tiền bồi thường phần đất lộ giới nên số tiền này
được giao cho ông Vĩnh. Xét hoàn cảnh khó khăn của ông Vĩnh, cấp sơ thẩm
tuyên cho ông được tạm thời sử dụng phần đất thuộc lộ giới cho đến khi
nhà nước tiếp tục giải phóng mặt bằng. Ngoài ra, ông Vĩnh phải dời một
phần nhà phía sau để giao trả đất cho bà V.
Ông Vĩnh lại kháng cáo với lý do nhà của mình không
hề lấn vào đất bà V. Cuối năm 2006, UBND huyện Hòa Thành từng có công
văn yêu cầu Công ty cổ phần Đo đạc địa chính Tây Ninh cung cấp thông tin
về mảnh đất này. Phúc đáp bằng văn bản, giám đốc công ty cho biết 7.700
m2 đất trên không nằm trong lộ giới quốc lộ 22B, còn căn nhà
ông Vĩnh đang ở nằm trọn trong phần lộ giới. Căn nhà này vẫn được giữ
nguyên trạng như trước đây.
Có lẽ tới đây cấp phúc thẩm cần xác minh, đo đạc hiện
trạng đất tranh chấp kỹ càng nhằm giải quyết đúng đắn vụ án, hạn chế
khiếu nại kéo dài.
SOURCE: BÁO PHÁP LUẬT TPHCM



11:27 AM
Hoàng Phong Nhã
Posted in:
0 comments:
Post a Comment