BS. NGUYỄN KHẮC VIỆT
Sinh thời, ngoài những
vấn đề liên quan đến lịch sử, văn hoá, giáo dục…Đời sống phụ nữ và trẻ
em cũng là chủ đề được nhà văn hoá lớn, BS. Nguyễn Khắc Viện đặc biệt
quan tâm và dành nhiều tâm huyết. Nhờ tấm lòng nhân ái bao la, vốn kiến
thức khoa học xã hội, tâm lý…uyên bác và phong phú, dẫu trải qua nhiều
thời gian, không ít bài viết của BS. Nguyễn Khắc Viện cho đến nay vẫn
còn mang tính thời sự. Bài Phận đàn bà ngày nay được BS. Nguyễn Khắc
Viện viết từ thập kỷ 60, thế kỷ trước là một thí dụ điển hình.
Đau đớn thay phận đàn bà Lời rằng bạc mệnh cũng là lời chung
(Kiều – Nguyễn Du)
Thế nào là phận? Phận đàn ông, phận đàn bà, phận làm
con, làm tôi, làm vua; đó là cái phận mà cuộc sống trong xã hội dành cho
mỗi người. Có thân phận, bổn phận, danh phận, chức phận, phận sang,
phận hèn, và nếu có ngẫu nhiên chen vào là số phận.
Phải chăng Nguyễn Du đã đúc kết với hai câu thơ cái
phận khổ đau của đàn bà trong xã hội cũ, của mọi người phụ nữ xưa? Cái
phận đàn bà xưa là phận của một con người suốt đời là vị thành niên, làm
con, làm vợ, làm mẹ để phục vụ cha, chồng, con. Mà không riêng gì ở các
nước phương Đông hay Nho giáo; ở Đức ngày xưa người ta cũng chỉ giao
phó cho đàn bà ba nhiệm vụ, với khẩu hiệu 3k đó là: Kinder (con), Kuche
(bếp) và Kirche (nhà thờ). Không có phận làm công dân, giữa làng, giữa
nước. Đàn bà cũng không được làm linh mục, giáo hoàng.
Tôi không bàn đến cái khổ cực của người đàn bà nhà
nghèo chịu hai tầng áp bức bóc lột; người đàn bà trung lưu con nhà khá
giả, như cô Kiều, cô Vân thì sao? Kiều thì khổ, Vân thì không. Vân rất
an phận làm người đàn bà, cả một nền giáo dục, lễ nghi tín ngưỡng đã tạo
cho Vân một tâm lý an phận, gặp được bố mẹ nhân từ, chồng thành đạt,
con ngoan là thoả mãn không ước mơ gì hơn.
Vì Vân không có tài như Kiều, chắc học hành cũng
không được bao nhiêu. Xã hội cũ phân chia phần, xếp ghế đâu đấy cho mỗi
người, ai chấp nhận cái tôn ti trật tự ấy là sống yên ổn, không dằn vặt,
trăn trở. Chỉ có những người đàn bà có học, có tài mới khổ, mà phải
thốt lên
Thân này giả sử làm trai được
Thì sự anh hùng há bấy nhiêu?
Thì sự anh hùng há bấy nhiêu?
(Hồ Xuân Hương)
Freud cho rằng mỗi em gái đều có những lúc mơ ước
làm trai; có lẽ điều ấy trong xã hội xưa chỉ đúng với những người đàn bà
có tài. Mơ ước làm đàn ông, theo Freud, ở thời thơ ấu là có được "Con
chim", tôi nghĩ rằng mơ ước chủ yếu là có một sự nghiệp giữa xã hội, cho
nên lúc còn ngây thơ thì mơ được có "con chim". Trong một xã hội do đàn
bà ngự trị, có lẽ con trai mơ ước có cặp vú nở nang.
Hãy xét hoàn cảnh của một người đàn bà tiêu biểu cho
thời đại hiện nay: Một cán bộ hay công nhân có sức học khá, có một vị
trí nhất định giữa xã hội. Rõ ràng khác hẳn với thân phận người đàn bà
xưa; xã hội ít nhất cũng đã phó cho quyền được lập một sự nghiệp riêng,
không ai có thể an phận với con cái, bếp núc, nhà thờ nữa. Làm vợ, làm
mẹ, xây dựng sự nghiệp, trong cái phận đàn bà không thể bỏ vế nào cả.
Hiến pháp, pháp luật mới cho họ cái quyền có một sự nghiệp riêng. Còn xây dựng được sự nghiệp hay không, đồng thời hoàn thành
nhiệm vụ làm vợ, làm mẹ lại là cả một vấn đề. Được quyền tự do là một
chuyện, còn đủ điều kiện để thực hiện quyền tự do ấy lại là chuyện khác.
Có thể thất bại, có thể thành công. Đẹp nhất là hoàn thành cả ba vế,
trăn trở khổ ải là những lúc nhiệm vụ này mâu thuẫn với nhiệm vụ khác.
Và khó mà tránh mâu thuẫn.
Làm vợ, làm mẹ, xây dựng sự nghiệp riêng cả ba nhiệm
vụ đều đòi hỏi sự toàn tâm toàn ý. Người ta thường bảo, người mẹ tuy
chia tấm lòng cho nhiều đứa con, vẫn hiến cho từng đứa tất cả lòng yêu
thương của mình. Chia ra từng phần mà vẫn giữ nguyên vẹn Bài toán khá
học búa. Nhất là trong một xã hội quá độ.
Quá độ có nghĩa là mới xác định nguyện vọng, phương
hướng, nhưng hạ tầng vật chất còn sơ sài, trong thượng tầng xã hội tư
tưởng còn rơi rớt nhiều cái cũ. Nguyện vọng đã giao rồi, và ngày ngày
báo chí, đài, phim, sách đề cao những người đàn bà làm nên sự nghiệp,
không ai an phận được nữa với cảnh bếp núc.
Trong hoàn cảnh nước ta sự nghiệp của vợ khó mà không
mâu thuẫn với sự nghiệp của chồng. Và cũng trong lúc quá độ, thường sự
nghiệp của chồng đối với gia đình, với xã hội vẫn quan trọng hơn của vợ,
vợ khó mà không buộc phải hy sinh phần của mình. Khách thường là của
chồng, nhưng vợ dù có bận gì ở cơ quan xí nghiệp cũng phải chợ búa, nấu
nướng đãi khách. Cũng vì còn là quá độ, nên con thường hơn cha, đúng hơn
nữa là hơn mẹ. Học hành của con lên đến đại học, ít bà mẹ có thể so
sánh được, và thi cử của con nhất định phải đặt lên trên nguyện vọng của
mẹ; nói gì lúc con đi học nước ngoài hay thi tiến sĩ! Các bà vợ, bà mẹ
đành ôm lấy ước mơ học tập phấn đấu hoàn thành công trình này hay nhiệm
vụ khác, câu chuyện phục vụ chồng con vẫn choán hết sức khoẻ và thời
gian. Mẹ thôi không nhắm là thư ký công đoàn nữa cũng được, đối với gia
đình quan trọng hơn là chồng được lên trưởng phòng hay vụ trưởng hoặc
đứa con được vào đại học hay đi nghiên cứu nước ngoài. Không ai nghĩ
ngược lại. Con mới học trung học thì mẹ đã giành lấy áo quần mà giặt.
Giặt nhưng vẫn ấp ủ ước mơ học thêm một môn nào đó, hoàn thành một công
trình khoa học hay văn nghệ, được kết nạp Đảng hay trở thành giám đốc.
Làm vợ, làm mẹ không những chỉ đòi hỏi vất vả thức
khuya dậy sớm, không còn thời gian làm gì khác. Quan hệ vợ chồng chung
chăn chung chiếu, quan hệ mẹ con, khi cho bú, khi bế bồng tắm rửa là
những quan hệ ruột thịt, giữa hai xác thịt với nhau, khác hẳn quan hệ
với những người khác. Thông thường quan hệ giữa người và người đều thông
qua ngôn ngữ, lời nói chữ viết, một dấu hiệu nào đó; lời nói dùng để
truyền đạt ý nghĩa rất thuận lợi, nhưng lời nói cũng là cách dễ nhất để
che giấu ý nghĩ của mình. Quan hệ giữa vợ chồng và mẹ con nằm ngoài ngôn
ngữ, là trao đổi giữa hai xác thịt, khó che giấu, khó lừa dối nhau
được. Đồng sàng mà dị mộng, nằm bên chồng, bên con mà đầu óc suy nghĩ
trăm thứ, tâm bất tại, lo đến lời phát biểu ngày hôm sau ở một hội nghị
hay một kỳ thi sắp đến, một câu thơ, bức tranh đang thai nghén, người
chồng và đứa con nhỏ biết ngay là vợ là mẹ không toàn tâm với mình. Lời
nói có dịu dàng ve vuốt đến đâu cũng không che đậy nổi.
Được bao nhiêu ông chồng, đứa con đang sống trong một
xã hội còn đầy rẫy tư tưởng xưa thông cảm hết nỗi này. Chưa nói đến
những người chồng tàn tệ, những đứa con bội bạc. Biết bao nhiêu người
đàn bà có học, có tài rồi cũng đành phải để tài năng mai một trong một
cuộc sống không khác thời xưa bao nhiêu, là đành lấy việc phục vụ chồng
con, để chồng con hoàn thành sự nghiệp. Không thể lấy một vài trường hợp
cá biệt thành công để khẳng định rằng xã hội ta đã giải quyết vấn đề
phụ nữ một cách cơ bản. Chưa qua được thời kỳ quá độ, phụ nữ chưa thật
sự được giải phóng, đừng lấy khẩu hiệu mà che đậy sự thật ấy. Nếu pháp
luật đã công nhận quyền tự do bình đẳng của phụ nữ, và đây là một thành
tựu lớn, chúng ta vẫn phải nhìn thẳng vào sự thật là việc thực hiện
quyền ấy còn xa xôi.
Và nhiều người phụ nữ ngày nay vẫn còn phải thốt lên:
Vất vả thay phận đàn bà
Bên là sự nghiệp, bên là chồng con
Bên là sự nghiệp, bên là chồng con
Chúng ta không thể nói liều là trong hoàn cảnh khách
quan khó khăn vẫn có khả năng đạt trình độ văn hoá cao; chỉ có thể xác
định một chiến lược, nghĩa là khi chưa đủ điều kiện, cần tập trung sức
lực vào một khâu chủ yếu, vào một thời gian quyết định. Mà đã nói đến
chiến lược tất phải hy sinh một hay những mặt nào đó, không thể như
nhiều nghị quyết thường viết ưu tiên mặt này, đồng thời bảo đảm thực
hiện mặt kia; đã ưu tiên mặt này tất đành tạm bỏ mặt kia.
Trong đời một người đàn bà, vất vả nhất mà cũng quan
trọng nhất là thời gian nuôi con mọn, từ lọt lòng đến 15 – 18 tháng, lúc
con biết đi và biết nói thực sự. Trước đó là tuổi bế bồng, đứa con hoàn
toàn bất lực, hoàn toàn phụ thuộc vào người mẹ. Trong lòng mẹ, cái thai
tiếp nhận tất cả chất liệu để sống từ cơ thể của mẹ, đó là giai đoạn
cộng sinh. Lọt lòng, sữa mẹ là thức ăn không gì thay thế được, và nằm
trong lòng mẹ, hơi ấm của mẹ toả ấm khắp người, hơi hám của mẹ bao lấy
mình, đứa con có cảm giác vừa dễ chịu thoải mái, đây là hạnh phúc tuyệt
đối và con người ta lớn lên, mỗi lần ra đời vấp váp gì không vượt qua,
cách an ủi hay nhất là trở về ngả đầu vào lòng mẹ; các tôn giáo cũng
không nghĩ ra một cảnh thiên đường nào hơn là cho người tín đồ ngả vào
lòng một đức Thánh Mẫu.
Em bé không những tiếp nhận từ mẹ những gì để sống về
mặt sinh lý, quan trọng hơn nữa là sự trao đổi chơi đùa, trò chuyện
giữa mẹ và con suốt ngày hú hí với nhau. Nếu quan hệ giữa hai cơ thể là
tiền ngôn ngữ, thì lúc dùng đến ngôn ngữ cũng chưa phải là ngôn ngữ
chung của xã hội, mà một thứ ngôn ngữ riêng cho hai mẹ con, chỉ hai mẹ
con hiểu lấy nhau, vì thực chất về mặt tâm lý bản ngã của em bé chưa
hình thành, chưa tách rời mẹ, đứa con còn ở giai đoạn hoà mình với mẹ.
Cạnh một em bé trước 15-18 tháng, luôn phải có một người mẹ với hai đức
tính cơ bản:
-
Luôn luôn sẵn sàng đáp ứng nhu cầu của con bất kỳ lúc nào, không thể mượn cớ này, cớ khác trì hoãn sự đáp ứng ấy.
-
Em bé chưa biết nói, người mẹ phải rất nhạy cảm với yêu cầu của con, con chỉ vặn mình hay ú ớ một tiếng là mẹ biết ngay con đang cần gì. Ai cũng biết nhiều bà mẹ có thể ngủ say giữa tiếng ồn ào của xe cộ qua lại, nhưng hễ con kêu lên một tiếng nhỏ là tỉnh ngay.
Có hai đức tính ấy, là người mẹ hiền. Người nào chăm
sóc một em bé như vậy, dù không sinh ra nó đối với nó vẫn là mẹ hiền.
Đối với những đứa con nhà giàu, bà mẹ thường giao lại cho một bà vú em
chăm sóc, thì chính vú em là mẹ. Bertold Brecht trong vở kịch "Vành phấn côcadơ" đã nói rõ quan điểm này.
Không có người mẹ hiền đứa con không khôn lớn lên
được. Spitz một nhà Tâm lý học Mỹ, đã theo dõi 91 em bé được mẹ chăm sóc
ba bốn tháng đầu, về sau vì lý do này, lý do khác bà mẹ bỏ con, giao
lại cho những nhà trẻ. Ở đây các em về mặt ăn uống về sinh được chăm nom
rất đầy đủ, nhưng thiếu những bà mẹ hiền ngày ngày hú hí trò chuyện,
dần dần nhiều em sinh ra đờ đẫn, bỏ ăn, bỏ chơi, rất nhiều em suy sụp về
cơ thể, sinh bệnh. Sau hai năm 34 em trong 91 chết bệnh; đây là một tỷ
lệ tử vong khủng khiếp.
Thiếu mẹ hiền trẻ em không thành người được. Ngược
lại một người đàn bà không bao giờ nuôi một đứa con mọn, không bao giờ
sống hoà mình với một đứa con cũng mất đi một kinh nghiệm sống không gì
thay thế được, con người cũng què quặt đi, tình người cũng không được
thật hoàn chỉnh. Có thể không thờ chồng đầy đủ, nhưng không thể không
chăm nuôi con mọn. Một đứa con nhỏ, một em bé đem lại cho cuộc sống của
người lớn những tình cảm không gì thay thế được. Một xã hội chăm nom đến
trẻ em nhiều chừng nào, thì trình độ văn minh của xã hội ấy cao chừng
ấy. Sau khi hai gia đình gây hấn với nhau, muốn hoà giải dễ nhất là một
bên bế theo một em bé sang thăm, không khí sẽ cởi mở dễ nói chuyện với
nhau.
Tôi khoanh vấn đề lại chỉ nói đến những người đàn bà
có tài, nghiên cứu khoa học hay sáng tác văn nghệ. Cứ cho là đẻ hai con,
như vậy trong cả cuộc đời, ít nhất cũng phải tạm ngừng hoạt động ngành
của mình mỗi lần 18 tháng, tập trung vào đứa con. Trong một cuộc đời 40
năm, thì thời gian 36 tháng cũng không đến nỗi quá dài. Trong thời gian
ấy, gia đình, và đặc biệt đức ông chồng cũng phải tập chung giúp vợ, ông
bà cũng vậy. Về phía xã hội, đối với những người phụ nữ có tài năng
cũng nên tập trung giúp đỡ trong giai đoạn này về vật chất, về sắp xếp
công tác. Có thể cơ quan hay đoàn thể giúp cử người, thuê người đến phụ
việc để cho bà mẹ vẫn nuôi con, vẫn tiếp tục theo dõi được những đề tài
cần thiết, để lúc trở lại công việc không quá bỡ ngỡ. Tôi không nói đến
nhà trẻ, trường lớp mẫu giáo, dịch vụ thương nghiệp vì đây là những vấn
đề chung cho mọi chị em có con mọn.
Với một sự giúp đỡ tích cực ít nhất sẽ có một số chị
em có tài không đến nỗi phải qua tấn kịch lựa chọn găy gắt giữa sự
nghiệp và tình ruột thịt với con cái. Phận đàn bà bất kỳ ở chế độ nào
cũng không thoát được cái vất vả nuôi con mọn, nhưng đó cũng là một điểm
mà không có bất kỳ người đàn ông nào, dù có thương yêu con cái đến đâu
cũng không thể nào sánh được với phụ nữ, vì lẽ đơn giản là đàn ông không
thể cho con bú được; quan hệ ruột thịt giữa bố và con bất kỳ ở chế độ
nào cũng không thể in sâu vào con người như giữa mẹ và con được.
SOURCE: TẠP CHÍ TRI THỨC TRẺTrích dẫn từ: http://chungta.com/tulieu/tu-lieu-tra-cuu/phan_dan_ban_ngay_nay/default.aspx
0 comments:
Post a Comment