THANH TÙNG – VĂN ĐOÀN
10 năm sau khi lấy vợ,
có hai con, bị cáo bỗng bị bắt về tội hiếp dâm trẻ em do cưới nhầm cô
dâu mười hai tuổi rưỡi. Nhiều người băn khoăn, liệu bị cáo có đáng bị
trừng phạt không?
Ngày 19-6, TAND tối cao tại TP.HCM đã tuyên hủy toàn
bộ án sơ thẩm vụ Ngô Minh Thuận phạm tội hiếp dâm trẻ em để trả hồ sơ
điều tra lại từ đầu do chưa rõ độ tuổi của người bị hại. Cũng trong
phiên xử, đại diện VKSND tối cao cho rằng khi phát hiện vụ việc đã 10
năm nhưng thời hiệu truy cứu trách nhiệm hình sự vẫn còn nên vụ án không
có vấn đề gì về tố tụng. Tuy nhiên, phía Viện tối cao đã rút toàn bộ
kháng nghị đòi tăng hình phạt đối với bị cáo của VKSND tỉnh Tây Ninh…
“Gạo” đã nấu thành “cơm”
Thuận làm nghề sửa xe máy thuê, còn N. hằng ngày phụ
bán hàng cho người dì ở một cửa hàng bên cạnh (thuộc thị trấn Hòa Thành,
Tây Ninh). Từ quê lên thị trấn, thoát cảnh chân lấm tay bùn nên cô bé
N. trở nên trắng trẻo, phổng phao, vẻ người lớn. Qua mai mối, họ đã làm
quen và thân nhau lúc nào không hay. Hai bên gia đình biết chuyện nên
cũng có ý tác hợp cho con trẻ.
Chuyện mừng rồi cũng đến, dù chưa đăng ký kết hôn,
ngày 25-5-1998, Thuận và N. ra mắt họ hàng, bạn bè bằng một đám cưới
long trọng. Về sống chung, đôi lần Thuận ngờ ngợ vợ mình còn ít tuổi.
Tuy nhiên, sau đó hai con lần lượt ra đời nên Thuận cũng quên bẵng.
Bị phạt tù vì lấy nhầm trẻ em
Những tưởng hạnh phúc sẽ được kéo dài nhưng càng về
sau, gia đình Thuận thường lục đục. Năm 2008 thì vợ chồng Thuận quyết
đường ai nấy đi nên ra tòa ly hôn.
Đúng 10 năm sau khi đám cưới, tháng 4-2008, TAND
huyện Hòa Thành xét xử và chấp nhận cho Thuận và N. ly hôn. Một tháng
sau, khi kiểm sát án sơ thẩm, VKS huyện phát hiện khi Thuận cưới N., cô
dâu còn quá nhỏ tuổi nên Thuận có dấu hiệu phạm tội. Nơi đây đã chuyển
tin báo tội phạm cho cơ quan điều tra huyện. Sau vài lần được gọi lên
lấy lời khai, ngày 30-10-2008, Thuận bị bắt giam về tội hiếp dâm trẻ em
do đã “quan hệ” với người mới mười hai tuổi rưỡi. Sau đó, hồ sơ được
chuyển qua viện và tòa.
Tháng 3-2009, TAND tỉnh Tây Ninh đưa vụ án ra xử sơ
thẩm. Tại phiên xử, Thuận thừa nhận hành vi phạm tội như cáo trạng đã
truy tố. N. cũng làm đơn xin bãi nại cho Thuận. Phía tòa nhận định,
Thuận đã thực hiện hành vi phạm tội. Mặc dù giữa Thuận và N. tự nguyện
tìm hiểu yêu thương, tự nguyện giao cấu và đã có hai con chung nhưng
hành vi của Thuận là đặc biệt nguy hiểm cho xã hội. Tuy nhiên, Thuận đã
ăn năn hối cải, thành khẩn khai báo, do đó tòa phạt Thuận tám năm tù về
tội hiếp dâm trẻ em.
Hủy án để giám định tuổi người bị hại
Cho rằng hình phạt tám năm tù đối với Thuận là nhẹ
nên VKSND tỉnh Tây Ninh kháng nghị xử nặng hơn. Ngày 19-6 vừa qua, TAND
tối cao tại TP.HCM xử phúc thẩm. Tại tòa, Thuận cũng vẫn nhìn nhận mình
phạm pháp nhưng nói do hiểu biết hạn chế, hoàn cảnh gia đình lại khó
khăn nên vô tình phạm tội. Tuy nhiên, Thuận lại cho rằng mình chỉ phạm
tội giao cấu với trẻ em vì lúc phạm tội vợ mình đã 15 tuổi.
Theo đại diện VKS, tuy khi phát hiện vụ việc đã 10
năm nhưng thời hiệu truy cứu trách nhiệm hình sự vẫn còn nên vụ án không
có vấn đề gì về tố tụng. Lý giải về việc rút kháng nghị đòi tăng án của
cấp dưới, đại diện VKS cho rằng cấp sơ thẩm xử như vậy là không cao,
không thấp. Dù mức án này dưới khung bị truy tố theo khoản 4 Điều 112
BLHS (hình phạt từ 12 năm đến tử hình) nhưng do vụ án này khá đặc biệt
vì hai người đã chung sống, có hai con nên tuyên phạt như vậy là vừa
phải, không cần tăng án. Từ đó, đại diện VKS đề nghị tòa giữ nguyên án
sơ thẩm.
Luật sư của Thuận thì cho rằng cần phải hủy án, điều
tra lại vì chứng cứ xác định tuổi của N. chưa rõ ràng do có nhiều mâu
thuẫn giữa giấy khai sinh và bản án.
Đồng tình với luật sư, sau khi nghị án, tòa đã tuyên
hủy án vì vấn đề mấu chốt của vụ án là độ tuổi của N. chưa rõ (nếu N.
trên 13 tuổi thì Thuận chỉ phạm tội giao cấu với trẻ em). Cụ thể giấy
khai sinh mà cơ quan điều tra thu được ghi N. sinh ngày 15-4-1986 (trên
13 tuổi) nhưng trong án sơ thẩm thì lại ghi ngày 29-12-1985 (dưới 13
tuổi). Bản thân ngày sinh của N. trong giấy khai sinh cũng không khớp
với sổ hộ khẩu gia đình… Từ đó tòa đề nghị cơ quan điều tra phải trưng
cầu giám định xương với N. để làm căn cứ buộc tội Thuận.
Để biết tuổi của N., theo tòa thì cách chính xác nhất
là giám định xương. Nhưng theo trình bày của bị cáo Thuận, sau khi ly
hôn N. đã lấy chồng và sinh sống ổn định tại Đài Loan, từ đó đến nay
không thấy về. Vì thế vụ này có thể sẽ phải kéo dài khá lâu, Thuận sẽ
vẫn tiếp tục bị tạm giam. Gia đình bên nội nuôi đứa cháu lớn chín tuổi,
còn bên ngoại phải đùm bọc đứa nhỏ năm tuổi đầu. “Hôm ở tỉnh, thằng nhỏ
theo ngoại vào phòng xử cứ khóc sướt mướt xin tòa trả ba con về, xót
lắm…” – Thuận ngậm ngùi kể rồi cúi đầu lặng lẽ bước về trại giam.
Ly tán một gia đình
Khi đến gia đình Thuận ở xã Long Thành Trung, huyện
Hòa Thành, chúng tôi gặp anh Ngô Tấn Hoàng, anh ruột của Thuận. Anh
Hoàng rưng rưng: “Tôi đâu có ngờ lại xảy ra chuyện như ngày hôm nay. Hồi
đó, thằng Thuận và vợ nó đâu có quen biết gì nhau. Do anh em tụi tôi
nhà nghèo lại mồ côi từ bé, ai cũng đã có gia đình, riêng thằng Thuận
chưa có nơi có chỗ nên khi có người quen giới thiệu, gia đình mới đến
hỏi cưới vợ cho nó. Gia đình tôi ít học nên đâu ai biết cưới vợ cho nó
như vậy là phạm tội. Em tôi nó hiền lành trong xóm ai cũng biết. Từ khi
lấy vợ nó lo chăm chỉ làm ăn và đi học nghề sửa xe để làm kiếm tiền nuôi
vợ con. Khi nó ly hôn vợ, tòa tuyên hai đứa nhỏ để vợ nó nuôi nhưng
thằng lớn không chịu ở với mẹ nên về ở với thằng Thuận. Nó vừa phải lo
làm để nuôi thằng con lớn, vừa phải cấp dưỡng hằng tháng cho thằng con
nhỏ vợ nuôi. Đùng một cái, nó bị bắt và bị kêu án tám năm tù về tội hiếp
dâm trẻ em.
Từ khi nó bị bắt, nhà cửa tan hoang, thằng con lớn
của nó không chịu về ở với mẹ mà cũng chẳng chịu ở với ai. Con nó cứ lủi
thủi đi học và ở một mình một nhà. Anh em tôi thấy tội quá muốn đưa
cháu về nuôi mà thằng nhỏ không chịu. Vì thế anh em tôi góp tiền lại nhờ
hàng xóm coi sóc cháu và nấu cho cháu ăn. Địa phương phải hỗ trợ và đưa
con nó vào danh sách trẻ mồ côi. Hoàn cảnh của gia đình nó bây giờ rất
bi thảm”.
Ông Võ Hoàng Đảo, cha vợ của Thuận, chua xót: “Hồi đó
thấy thằng Thuận hiền lành lại mồ côi cha mẹ sớm. Gia đình tôi thấy vậy
mới gả con gái cho nó. Vợ chồng nó cũng yêu thương và gắn bó với nhau
gần chục năm trời. Đâu ai biết sẽ xảy ra cớ sự như ngày nay. Có hậu quả
như ngày nay một phần cũng do người lớn chứ hồi đó tụi nó đã biết gì
đâu. Gia đình tôi rất thương thằng Thuận và cũng đâu thưa kiện gì. Vợ nó
cũng khóc thương nó nhiều khi thấy nó bị bắt. Giờ vợ nó đi làm, để đứa
con nhỏ lại cho bà ngoại nuôi. Đứa con lớn thì ở với thằng Thuận. Nay
thằng Thuận bị bắt, thằng con nó không chịu ở với ai. Hai đứa con nó đứa
mới chín tuổi, đứa mới bốn tuổi đã bị ly tán, nhà cửa hoang tàn. Tòa
kêu án thằng Thuận lâu như vậy thì lấy ai làm lụng nuôi hai đứa nhỏ
trong khi tụi tôi tuổi cũng đã già. Gia đình tôi và vợ nó đã làm đơn xin
bãi nại nhưng tòa vẫn kêu án nó tám năm tù. Thấy hoàn cảnh cháu và con
như vậy, gia đình tôi đứt từng khúc ruột”.
Hàng xóm của Thuận cho biết bình thường thì Thuận rất
hiền và yêu thương vợ con. Gia đình Thuận nghèo nhất xóm, trong nhà
chẳng có vật gì đáng giá. Thuận chưa từng đánh vợ lần nào. Thuận cũng
chưa làm mất lòng ai trong xóm. Thuận bị bắt thì con nhỏ bơ vơ, hàng xóm
phải cưu mang giúp đỡ…
Ngẫm cảnh gia đình Thuận, chúng tôi thấy nhói lòng.
Luật sư Trần Công Ly Tao, Phó Chủ nhiệm Đoàn luật sư TP.HCM:
Không đáng bị phạt nặng
Mục đích của hình phạt trong luật hình sự chủ yếu
mang tính chất giáo dục và phòng ngừa tội phạm. Hành vi của Thuận tôi
cũng cho rằng là vi phạm pháp luật. Tuy nhiên, sự việc xảy ra đã hơn 10
năm, nạn nhân cũng là vợ của Thuận và cả hai đã có hai con chung. Nay vợ
chồng họ ly hôn, mẹ đi làm xa, cha thì ở tù quá dài thì ai chăm sóc hai
đứa trẻ. Hình phạt dành cho Thuận quá nặng liệu có phản tác dụng của
hình phạt là răn đe và giáo dục không. Tôi thiết nghĩ trong trường hợp
này, tòa án cần cân nhắc toàn diện để có một bản án nặng về giáo dục hơn
là trừng phạt. Nếu cần phải phạt thì tại sao không nghĩ đến việc cho
Thuận hưởng án treo chẳng hạn, để Thuận, gia đình Thuận, các con của
Thuận có nhiều cơ hội, điều kiện tốt hơn để đối diện với hiện tại, tương
lai.
SOURCE: BÁO PHÁP LUẬT TPHCM
0 comments:
Post a Comment