CẨM DUYÊN
TAND huyện Tuy
An (Phú Yên) đang giải quyết một vụ kiện đòi truy nhận cha và yêu cầu
giải quyết tiền cấp dưỡng cho một cháu bé ngoài giá thú. Người bị kiện
không thừa nhận cháu bé là giọt máu rơi của mình trong khi trước đó đã
cùng mẹ cháu có một thời gian yêu thương, chung sống và đưa nhau đến xã
đăng ký kết hôn…
Say tình, trót dại
Cha mất sớm, chị gái cũng qua đời sau một cơn bạo
bệnh, cô E. sống côi cút cùng mẹ trong căn nhà vách đất xiêu vẹo ở Tuy
An. Cuộc sống trông chờ vào hai sào ruộng nên mẹ con họ gặp không ít khó
khăn thế nhưng cô E. vẫn cố học hết bậc phổ thông trung học rồi thi đậu
vào Trường trung học Y tế Phú Yên. Ra trường, không xin được việc nên
tháng 5-2006, cô đành kiếm cơm trái nghề bằng công việc đánh máy cho
UBND xã nơi cô sống với mức lương mỗi tháng 540 ngàn đồng.
Cô E. tường trình, khi làm việc ở xã, cô được anh H. –
phó bí thư xã đoàn kết bạn thân tình rồi dần dà yêu thương nhau. Mật
ngọt tình yêu đã khiến cô nhiều lần trao thân gửi phận cho anh H. và dẫn
đến hậu quả là cô mang bầu.
Bị gia đình cấm cản, ngày 14-6-2007, anh H. vẫn quyết
tâm bảo vệ tình yêu và hạnh phúc của mình. Anh tìm đến nhà cô E. thưa
chuyện với mẹ cô E. rồi xin ở lại đó như là con rể. Biết tin con gái
mình đã mang bầu, mẹ cô E. đành im lặng chấp nhận. Bốn ngày sau khi nhập
gia, anh H. và cô E. cùng ký tên vào tờ khai xin đăng ký kết hôn rồi
đem tới cho cán bộ chuyên trách tư pháp xã xác nhận.
Trở mặt vì gia đình không chịu
Những tưởng chuyện tình của họ sẽ kết thúc có hậu
bằng một cam kết gắn bó hôn nhân tự nguyện giữa hai người. Tuy nhiên,
trắc trở vẫn không buông tha họ.
Đầu tiên, UBND xã thay vì đăng ký kết hôn cho họ
trong vòng 10 ngày kể từ ngày nhận đủ giấy tờ hợp lệ (theo Nghị định 158
ngày 27-12-2005 của Chính phủ về đăng ký quản lý hộ tịch) thì lại câu
lưu hồ sơ của họ tới 26 ngày. Sau đó, chủ tịch xã ra văn bản thông báo
cho gia đình anh H. và cô E. biết việc họ xin đăng ký kết hôn dù pháp
luật không quy định xã phải làm việc này. Văn bản này còn nhắc trong
vòng bảy ngày kể từ ngày ra thông báo, nếu hai bên gia đình không có ý
kiến gì thì đến xã để giải quyết.
Thế rồi, lập tức ngay hôm sau (17-7-2007), cha anh H.
(đang công tác ở một cơ quan trong khối nội chính huyện) đã đến gặp cán
bộ tư pháp xã để phản đối việc con mình kết hôn. Trong biên bản làm
việc với xã, ông này tuyên bố gia đình ông không chấp nhận và cảnh báo
nếu nhà cô E. chứa chấp con trai mình thì “phải chịu trách nhiệm với mọi
chuyện xảy ra với anh H.”.
Bốn ngày sau khi bị cha ngăn cản kết hôn, đến lượt
anh H. bất ngờ trở mặt với người yêu bằng cách viết đơn xin rút lại tờ
khai đăng ký kết hôn với lý do: “Quá trình tìm hiểu thấy không hợp nhau.
Cô E. có những điều không thật lòng với tôi nên không thể đi đến hôn
nhân được”.
Phải giám định ADN
Đầu tháng 4-2008, anh H. đã cưới một cô gái khác. Còn
cô E. tháng 1-2008 hạ sinh một cháu trai bụ bẫm. Khi con được bốn tháng
tuổi, cô đã đâm đơn kiện anh H. ra TAND huyện Tuy An đòi truy nhận cha
và yêu cầu giải quyết tiền cấp dưỡng nuôi con.
Khi bị tòa triệu tập lấy lời khai, anh H. không thừa
nhận cháu bé là con và gửi đơn phản tố rằng cô E… vu khống mình?! (Trước
đó, trong đơn trình bày gửi công đoàn xã tháng 8-2007, chính anh H. đã
tự tay viết rõ: “Tôi và E. có quen nhau một thời gian nhưng gia đình tôi
không chịu. Do suy nghĩ còn nông cạn nên tôi đã lên nhà E. ở trong thời
gian một tháng một ngày”.)
Vì bên nói có, bên bảo không nên tòa phải trưng cầu
giám định ADN để xác định cha cho cháu bé. Có điều số tiền tạm ứng chi
phí lên tới 20 triệu đồng – quá lớn đối với một cô gái chân quê nghèo
khó, thu nhập mỗi tháng chỉ hơn nửa triệu đồng, lại phải nuôi mẹ già,
con nhỏ. Dẫu vậy, cô E. vẫn cương quyết: “Để bảo vệ quyền lợi hợp pháp
của con và danh dự của tôi, tôi sẽ vay mượn theo kiện đến cùng”.
SOURCE: BÁO PHÁP LUẬT TPHCM
0 comments:
Post a Comment