NGUYỄN QUANG QUÝ
Năm 2006, TAND
TP Pleiku (Gia Lai) công nhận cho chị T. với anh S. được thuận tình ly
hôn. Về con chung, hai bên thỏa thuận giao cho chị T. nuôi, anh S. có
nghĩa vụ cấp dưỡng một lần là 100 triệu đồng.
Sau khi quyết định trên có hiệu lực, anh S. lại có
đơn yêu cầu tòa giải quyết cho anh trực tiếp nuôi con. Anh cho rằng chị
T. không có khả năng bằng anh, hơn nữa chị bỏ bê con tại nhà trẻ đến
khuya mới đón về. Trong khi tòa chưa giải quyết, anh S. đã tự đưa con về
trực tiếp nuôi dưỡng.
Tháng 12-2007, TAND TP Pleiku đã bác yêu cầu của anh
S. Anh kháng cáo lên TAND tỉnh Gia Lai. Sau đó, TAND tỉnh xử chấp nhận
yêu cầu được trực tiếp nuôi con của anh S. Về nghĩa vụ cấp dưỡng, bản án
phúc thẩm tuyên chị T. không phải cấp dưỡng nuôi con. Các quyết định
còn lại của bản án sơ thẩm không có kháng cáo, kháng nghị vẫn được giữ
nguyên. Do vậy, theo bản án này, cơ quan THA vẫn phải thi hành bản án sơ
thẩm năm 2006 tuyên anh S. cấp dưỡng 100 triệu đồng cho con.
Tuy nhiên, theo khoản 4 Điều 61 Luật Hôn nhân và gia
đình năm 2000, người cấp dưỡng đã trực tiếp nuôi người được cấp dưỡng
thì nghĩa vụ cấp dưỡng được chấm dứt. Trong vụ này, lý ra tòa án tỉnh
không nên cứng nhắc chỉ xem xét phần kháng cáo của đương sự. Khi nhận
đơn phải hướng dẫn đương sự nêu cả về trách nhiệm cấp dưỡng khi thay đổi
người trực tiếp nuôi con để có bản án đúng luật hơn.
SOURCE: BÁO PHÁP LUẬT TPHCM
0 comments:
Post a Comment