PHAN THƯƠNG
Lại thêm những
phiên tòa vì mâu thuẫn gia đình tích tụ, dồn nén mà dẫn đến máu đổ. Để
rồi có người đứng trước vành móng ngựa nhận bản án nặng nề, có người
phải ra đi mãi mãi…
Chỉ trong ngày 12-9 vừa qua, TAND TP.HCM đã xét xử
hai vụ án mà bị cáo và nạn nhân đều là người một nhà. Tội ác vốn đã
không thể dung thứ, gây tội ác với người thân lại càng nghiêm trọng hơn.
Thế nhưng với người theo dõi các phiên tòa ấy, điều đọng lại có cả
những day dứt về cách sống, cách ứng xử và cách vun đắp mái ấm gia đình…
1. Trước vành móng ngựa là một thanh niên có khuôn mặt hiền lành. Đó là Phạm Văn Minh, bị tòa xét xử về tội giết người
Ngồi dưới, mẹ của Minh, đồng thời cũng là vợ nạn nhân
khóc khan cả tiếng mỗi khi Minh trả lời câu hỏi của tòa. Bà nhìn con
không nói nên lời. Sau khi nghe tòa tuyên án, nhìn công an dẫn con đi,
bà quỵ xuống, kêu lên hai tiếng “Con ơi”… Rồi bà cứ thế ngồi nỉ non như
trút bày nỗi tuyệt vọng trong vòng vây ái ngại của nhiều người: “Chồng
chết, con vào tù. Giờ tôi sống với ai đây?”.
Bị kịch của gia đình này bắt đầu vào buổi trưa
19-11-2007. Minh vừa uống rượu và nói chuyện với cha vừa cắt vải giúp em
may nón. Lúc đó, người mẹ lấy xe máy đi mua thuốc uống cho anh em Minh
thì bị người cha chửi. Bà cự lại, lập tức bị chồng rượt đánh. Minh thấy
vậy chạy theo ôm cha lại can ngăn thì bị cha tát liên tiếp mấy cái như
trời giáng. Cơn giận dữ điên cuồng bùng lên, Minh vớ cây kéo dùng cắt
vải đâm cha vài nhát rồi bỏ trốn. Do vết thương quá nặng, nạn nhân đã
chết tại bệnh viện.
Nếu các chi tiết của vụ án dừng lại ở đây thì có lẽ
khó điều gì biện hộ được cho hành vi của Minh, có lẽ Minh đã phải lãnh
mức hình phạt cao nhất là tử hình. Thế nhưng điều Minh tiết lộ tại phiên
tòa đã cho thấy những nhát kéo oan nghiệt hôm ấy là sự tích tụ của bao
oán giận dồn nén với người cha mà chỉ cần một mâu thuẫn nữa là bùng phát
lên như “giọt nước tràn ly”.
Minh khai từ nhỏ đến lớn, anh em Minh chưa từng được
hưởng tình yêu thương của người cha. Lúc còn trẻ, còn làm ra tiền, ông
không hề phụ giúp vợ nuôi con, chỉ đi ăn chơi hoang phí rồi còn về kể
cho vợ con nghe. Càng về già ông càng đổ đốn, chỉ biết đi ăn nhậu rồi về
nhà gây chuyện, mắng chửi, đánh đập vợ con. Mẹ của Minh cam chịu nhưng
trong lòng Minh, sự oán giận cứ chất chồng theo năm tháng trước lối sống
tệ bạc của cha mình… Cho đến khi cái ngày khủng khiếp đó đến.
Vì ẩn tình của vụ án như thế nên tòa đã cân nhắc và
chỉ tuyên phạt Minh án tù chung thân. Mới 25 tuổi mà tương lai đã khép,
lại mang trên đầu cái tội bất hiếu nhưng tôi vẫn nghĩ người thanh niên
này có lẽ sẽ không phạm trọng tội nếu như không có một người cha như
thế…
2. Người phụ nữ
ấy khóc suốt phiên tòa, những giọt nước mắt hối hận dù muộn màng nhưng
không ngừng chảy. Bị cáo là Tăng Phụng Anh, cũng bị tòa đưa ra xử về tội
giết người
Cảnh nhà túng bấn, hàng ngày vợ chồng bị cáo đều phải
bươn chải kiếm tiền nuôi con. Nhưng cuộc sống ngày càng khó khăn, nỗi
lo cơm áo khiến họ thường nảy sinh mâu thuẫn, cãi vã. Trong khi bị cáo
đầu tắt mặt tối, cung cúc làm ăn lo lắng cho gia đình thì mọi chuyện
càng tệ hơn khi người chồng sinh tật nhậu nhẹt triền miên, đi sớm về
khuya, bỏ bê việc nhà.
2 giờ sáng 20-8-2007, bán hủ tiếu xong, bị cáo lên
gác ngồi xem tivi cùng con gái. Lúc này người chồng đi nhậu về trong mùi
rượu nồng nặc như mọi ngày, lên tiếng sai con gái xuống nấu mì. Bị cáo
cằn nhằn, hai bên cự cãi dữ dội. Trong lúc lời qua tiếng lại, không kềm
được cơn nóng giận bùng phát, sẵn trên tay cầm con dao đang dùng gọt
bưởi ăn, bị cáo đã đâm bốn nhát khiến người chồng chết sau đó tại Bệnh
viện Chợ Rẫy. Tỉnh trí lại, bị cáo hoảng sợ ra Công an quận 5 đầu thú.
Tại phiên tòa, tôi thấy lạ khi cả khán phòng dường
như ai cũng tỏ ra thông cảm cho bị cáo, ngay cả phía thân nhân người bị
hại cũng thế. Người mẹ chồng chân bị liệt, phải ngồi xe lăn, tai bị lãng
do tuổi già sức yếu vẫn cố đến dự tòa. Bà đến không phải để chỉ trích,
chửi bới con dâu mà bà tới chỉ với mục đích duy nhất là “Xin tòa giảm
nhẹ tội cho nó, tất cả chỉ tại thằng con của tôi mà thôi”. Vì bà nghe
không rõ nên tòa hỏi gì, câu cửa miệng run run của bà vẫn luôn là “Xin
giảm nhẹ tội cho nó”…
Phiên tòa diễn ra chóng vánh, đơn giản vì sự việc đã
quá rõ. Bị cáo không một lời chối tội, quanh co. Trong lúc tòa vào nghị
án, nhiều người thân hai bên chồng xúm lại ôm bị cáo mà khóc. Người mẹ
chồng thều thào: “Hy vọng nó được mức án nhẹ nhất để còn về ở với tôi,
lo làm ăn nuôi cháu tôi ăn học nữa”…
Cuối cùng, cân nhắc nhiều tình tiết giảm nhẹ, tòa đã
tuyên phạt bị cáo bảy năm tù. Những giọt nước mắt lại dàn dụa trên gương
mặt của bị cáo, của người thân. Nhìn cảnh đau lòng ấy, tôi lại chợt ước
giá như ngay từ trước đó, bị cáo tìm ra cách giải quyết khác khi mâu
thuẫn gia đình không thể hàn gắn hoặc giá như trong giây phút phạm tội,
bị cáo kiềm chế được bản thân thì bi kịch chắc đã không xảy ra…
SOURCE: BÁO PHÁP LUẬT TPHCM
0 comments:
Post a Comment