TS TÂM LÝ. ĐINH PHƯƠNG DUY
Đồng thuận đi
tìm hạnh phúc là hiện tượng đang xảy ra ở một số người, không phải là
một “thử nghiệm” theo nghĩa “sống thử” mà là chuyện “sống thật” như vợ
chồng nhưng chưa vội kết hôn. Phần lớn các cặp này có quan điểm sống cụ
thể và cũng công khai sống thật, có trách nhiệm với nhau và với cả hai
bên gia đình như là đã từng được công nhận vợ chồng nhưng vẫn không tuyên bố là chồng là vợ.
Nhiều người khẳng định cách họ sống chung là hoàn
toàn tự nguyện và không hề “thua kém” gì kiểu sống của vợ chồng thật,
chỉ có điều họ không có những ràng buộc về nghĩa vụ tình cảm và pháp lý.
Điều khá bất ngờ và thú vị là có không ít người thành
đạt lại cảm thấy hợp với “gu” sống chung này. Họ có học, có tiền, có
nghề nghiệp ổn định nhưng lại thích hình thức “hợp tác” kiểu như thế,
xem nó như một giải pháp hợp lý khi chuyện lập gia đình có vẻ không còn
quá hấp dẫn đối với họ nữa.
Anh Trần Đ., kỹ sư đang làm việc cho một công ty cổ
phần hào hứng kể về chuyện của mình như một hiện tượng đột phá khi cho
rằng, chuyện sống chung giữa hai người độc thân là hoàn toàn bình thường
vì họ không hề phạm luật cũng như không hề “đánh cắp” tình cảm hoặc phá
tan hạnh phúc của bất kỳ ai. Họ thoả thuận sống với nhau theo những quy
tắc riêng và hoàn toàn thoải mái nếu cả hai thống nhất việc chấm dứt
hay tiếp tục mối quan hệ.
Tuy nhiên, theo chị T.A., chị đã có thời gian sống
chung khá thoải mái và tự do với người mình thích, rồi việc sống chung
đã chuyển sang… chung sống khi chị “dính bầu” và chuyện xem như… kết
thúc. Họ trở thành vợ thành chồng một cách chính thức vì cả hai đều
thương đứa con sắp sửa ra đời.
Nhiều người cũng thắc mắc tự hỏi rằng, tại sao sống
hợp nhau sau nhiều năm như thế mà lại không chịu kết duyên vợ chồng? Tại
sao họ lại thích sống chung mà không muốn chung sống cả đời? Tại sao họ
không ngại thiên hạ đồn đại chuyện “già nhân ngãi non vợ chồng”?…
Tất nhiên mọi việc đều có nguyên nhân nhưng nếu nghe
vài lời tâm sự của chị K. thì có thể ai đó sẽ cảm thấy cuộc đời sao mà…
đơn giản đến vậy! Chị K. cho biết mình rất thoải mái chấp nhận sống
chung với người yêu chỉ vì cả hai đều muốn được tự do.
Họ sống với nhau nhưng không ai “bắt” người kia trở
thành “vật sở hữu” của mình, không ai buộc người kia phải có trách nhiệm
với gia đình mình, không ai đòi người kia phải có với mình một đứa con,
không ai muốn người kia trở thành tổng chỉ huy trong nhà, không ai
thích người kia cứ ghen tuông vô cớ, không ai sợ người kia tìm cách thay
đổi mình, không ai chịu người kia… quản lý khoản tiền mình có…
Sống chung như vậy quả thực là tự nhiên “hết ý” và tự
do… hết cỡ. Những lý do ấy có thể là một thực tế sẽ phải đối diện, có
thể cũng là những nguyên tắc sống chung.
Không phải chỉ có những người xa nhà mới có khuynh
hướng sống “hợp đồng” mà cả những người có cơ ngơi đàng hoàng cũng muốn
thể hiện quan điểm riêng của mình. Một người mẹ đã từng nhiều phen bực
tức khi người con trai không chịu làm lễ cưới mà cứ vẫn mỗi tuần cùng
người yêu về thăm mẹ thường xuyên. Bà biết “chúng nó” đã sống chung với
nhau nhưng sao chẳng thể gọi cô gái kia là con và phía kia, cô gái ấy
vẫn cứ một điều bác ơi, hai điều bác ạ như chẳng hề biết người mẹ kia
đang rất thèm có đứa cháu để bế bồng…
Mặt khác, không ít người đang trải nghiệm sự sống chung là
những người không phải quá già để bị xem là “lỡ thì quá lứa” nhưng cũng
không quá trẻ để cho là non dạ nhất thời. Một số trong họ đã là chủ
nhân chính thức của tờ hôn thú sau thời gian sống chung vui vẻ nhưng số
khác vẫn tiếp tục hành trình ăn chung, ngủ chung… nhưng lại chưa chịu
chung mẹ, chung cha…
Quan điểm tự do cá nhân trong việc lựa chọn cuộc sống
hôn nhân dường như có vẻ chuyển dịch theo khuynh hướng… thích cứ là độc
thân trong mắt nhìn của người “bạn đời” như trên, phải chăng đang phản
ánh một sự thay đổi về giá trị đối với hôn nhân? Phải chăng đó là dấu
hiệu của sự thay đổi quan niệm về gia đình hay chỉ là “một thoáng phiêu
lưu” của “những người thích đùa” trong ngẫu hứng lãng mạn của mình?
Sống chung hay chung sống, thực chất là cùng hướng về
sự đồng thuận và thống nhất để đi tìm hạnh phúc đích thực, nếu bị lạm
dụng để nguỵ trang hoặc nguỵ biện hay… nguỵ tạo thì sự rủi ro vẫn cứ
rình rập chúng ta và do đó, bất trắc có thể xảy đến. Hãy sống hết mình
và trách nhiệm, hãy sống thực lòng và thiện chí thì hy vọng sẽ được dậy
lên, hạnh phúc sẽ mỉm cười thân thiện với mỗi ai muốn đạt được nó.
SOURCE: BÁO SÀI GÓN TIẾP THỊ
0 comments:
Post a Comment