Lịch sử phát triển của dịch vụ bảo hiểm nhân thọ
Con người cùng các thể chế chính trị từng tồn tại
trong lịch sử luôn đặt nhiệm vụ hạn chế rủi ro lên hàng đầu. Dịch vụ bảo
hiểm ra đời chẳng qua chỉ để làm nhiệm vụ hạn chế rủi ro ấy.
Ở Trung Hoa cách đây hơn 5.000 năm, bảo hiểm được xem
là biện pháp ngăn ngừa nạn cướp biển. Lúc bấy giờ bọn cướp biển hoành
hành khắp nơi; do vậy để hạn chế rủi ro, khi ra khơi người ta thường bố
trí cho nhiều tàu chia nhau chở kèm một phần hàng hóa của một chiếc tàu
khác, phòng khi có một chiếc tàu bị bọn cướp biển tấn công thì phần hàng
còn lại chở trên những chiếc tàu kia không bị cướp.
Cách nay gần 4,500 năm, ở một nơi khác là đế quốc
Babylon cổ, các thương nhân thường phải du thương (buôn bán ở những nơi
xa) khá nhiều, và họ đã đối phó với các rủi ro bằng cách đem tiền cho
người khác vay. Khi việc vận chuyển hàng hóa đã hoàn tất một cách an
toàn, các thương nhân này sẽ bắt người vay tiền hoàn trả khoản vay, kèm
theo đó là tiền lời. Vào năm 2100 trước Công Nguyên, đạo luật Hammurabi
ra đời đã đặt hoạt động cho vay của các doanh nhân vào khuôn khổ pháp
luật. Đạo luật này đã chính thể hóa các khái niệm “bottomry” (chỉ việc
mượn tiền trên cơ sở lấy tàu làm bảo đảm) và “respondentia” (chỉ hàng
hóa vận chuyển bằng đường thủy). Các khái niệm này đã đặt nền móng cho
thực hiện các hợp đồng bảo hiểm hàng hải. Các hợp đồng loại này gồm 3
yếu tố: khoản vay căn cứ vào giá trị tàu, hàng hóa hay cước vận chuyển;
lãi suất; khoản phụ thu cho các trường hợp mất mát có thể xảy ra. Trên
thực tế, khi tham gia hợp đồng bảo hiểm, chủ tàu là người được bảo hiểm
còn chủ cho vay là người đánh giá rủi ro.
Bảo hiểm nhân thọ xuất hiện ở đế quốc La Mã cổ đại
không lâu sau đó. Tại đây người ta đã lập nên các hội mai táng để lo chi
phí tang ma cho các thành viên, ngoài ra hội cũng hỗ trợ tài chính cho
thân nhân người chết. Khoảng năm 450 sau Công Nguyên, đế quốc La Mã sụp
đổ dẫn đến việc hầu hết các khái niệm của bảo hiểm nhân thọ bị lãng
quên. Tuy nhiên các mặt, tính chất của nó thì vẫn không hề thay đổi
trong suốt thời Trung Cổ, nhất là đối với các phường hội thủ công và
thương nghiệp. Các phường hội này đã lập nên nhiều hình thức bảo hiểm
thành viên để bù đắp thiệt hại các vụ hỏa hoạn, lũ lụt, trộm cướp; ngoài
ra còn có bảo hiểm thương tật, tử vong và thậm chí là bảo hiểm tù ngục
(bảo hiểm cho trường hợp người mua bảo hiểm phải vào tù).
Trong suốt thời phong kiến, các ngành du lịch và mậu
dịch ngày càng suy yếu và không còn thịnh đạt như trước, do vậy các hình
thức bảo hiểm sơ khai cũng bị mai một. Tuy nhiên trong khoảng thời gian
từ thế kỷ 14 đến thế kỷ 16 các ngành giao thông, thương nghiệp và cả
dịch vụ bảo hiểm đã phát triển trở lại.
Dịch vụ bảo hiểm ở Ấn Độ bắt nguồn từ bộ kinh Veda
của nước này. Đơn cử là trường hợp của tập đoàn bảo hiểm nhân thọ
Yogakshema, một Công ty trực thuộc tổng hội liên hiệp bảo hiểm Ấn Độ.
Tên của Công ty này được lấy từ trong kinh Rig Veda. Cụm từ Yogakshema
cho thấy ở Ấn Độ vào khoảng năm 1000 trước Công Nguyên, hình thức “bảo
hiểm cộng đồng” đã phát triển rất thịnh hành và người Aryan khi đó cũng
đã tham gia rất nhiều vào hình thức bảo hiểm này.
Tương tự với đế quốc La Mã cổ đại, trong giai đoạn
truyền bá đạo Phật người Ấn Độ đã lập nên nhiều hội mai táng để hỗ trợ
cho các gia đình xây cất nhà cửa đồng thời che chở, đùm bọc các góa phụ
và trẻ nhỏ.
Dịch vụ bảo hiểm ngày nay
Sau Cách Mạng ánh sáng (Glorious Revolution) năm
1688, ở Châu Âu chỉ có Vương Quốc Anh công nhận tính pháp lý của bảo
hiểm nhân thọ. Nhờ vậy mà trong suốt 3 thập kỷ sau Cách Mạng ánh sáng, ở
Anh dịch vụ này đã phát triển rất mạnh mẽ. Hình thức bảo hiểm mà chúng
ta thấy ngày nay có nguồn gốc từ thế kỷ 17. Khi đó ở Anh từng có một nơi
gọi là Lloyd’s of London, nơi mà về sau người ta biết tới với cái tên
Nhà hàng Cà phê Lloyd’s (Lloyd’s Coffee House). Các thương nhân, chủ tàu
và các nhà thầu bảo hiểm khi đó hay tụ tập ở nhà hàng này để bàn công
chuyện làm ăn và tiến hành các hợp đồng buôn bán.
Mặc dù được sử dụng như một công cụ hạn chế rủi ro,
dịch vụ bảo hiểm nhân thọ vẫn bị cuốn vào trò đỏ đen vốn được xem là bản
năng của tầng lớp tiểu tư sản Anh đang phát triển rất mạnh mẽ lúc bấy
giờ. Khi đó nạn cá cược lan tràn khắp nơi. Thậm chí nếu đọc báo thấy tin
có một nhân vật tiếng tăm nào đấy đang bị bệnh nặng sắp chết, người ta
liền phỏng đoán ngày chết của nhân vật này, sau đó đổ về Nhà hàng Cà phê
Lloyd’s để đặt cược cho ngày chết ấy. Để thể hiện sự phản đối đối với
trò cá cược này, vào năm 1679 đã có 79 nhà thầu bảo hiểm quyết định ly
khai ra khỏi Nhà hàng Cà phê Lloyd’s. Hai năm sau họ chung tay lập nên
“Nhà hàng Cà phê Lloyd’s mới”, nơi được công chúng biết đến với cái tên
“Lloyd’s chân chính”. Đến năm 1774, Quốc hội Anh ra sắc lệnh cấm tổ
chức, tham gia cá cược trên ngày chết của con người, từ đó vấn nạn này
mới chấm dứt.
Bảo hiểm có mặt ở Mỹ
Ngành công nghiệp bảo hiểm của Hoa Kỳ được xây dựng
trên mô hình bảo hiểm Anh. Vào năm 1735, Công ty bảo hiểm đầu tiên của
Hoa Kỳ đã ra đời ở Charleston, thủ phủ bang South Carolina. Vào năm
1759, Hội nghị Giáo hội Trưởng lão Philadelphia đã quyết định bảo trợ
cho tập đoàn bảo hiểm nhân thọ đầu tiên của Hoa Kỳ. Tập đoàn này hoạt
động vì lợi ích của các mục sư và tín đồ. Ngày 22/5/1761, tập đoàn này
đã ký kết được hợp đồng bảo hiểm nhân thọ đầu tiên với công chúng Mỹ.
Mặc dầu vậy, mãi đến 80 năm sau (tức là sau năm 1840)
dịch vụ bảo hiểm nhân thọ Mỹ mới thật sự cất cánh. Chìa khóa dẫn đến
thành công chính là nhờ các Công ty bảo hiểm đã hạn chế được những sự
chống đối từ các nhóm tôn giáo.
Năm 1835, ở New York đã xảy ra một vụ hỏa hoạn đầy
tai tiếng. Vụ hỏa hoạn này khiến người dân ở đây lưu tâm nhiều hơn đến
nhu cầu phải có nguồn dự trữ để bù đắp cho những thiệt hại nghiêm trọng
không thể lường trước. Hai năm sau, Massachusetts trở thành bang đầu
tiên ở Mỹ sử dụng luật pháp buộc các Công ty phải tự tích lũy nguồn dự
trữ này. Vụ cháy lớn ở Chicago vào năm 1871 càng nhấn mạnh sâu sắc một
thực tế: nếu hỏa hoạn bùng lên ở những thành phố đông dân, mức độ thiệt
hại sẽ vô cùng to lớn.
Hình thức bảo hiểm trách nhiệm công cộng xuất hiện
trong những năm 1880 và cùng với phát minh ra xe ô tô, hình thức bảo
hiểm này đã được công chúng đón nhận và ngày càng thể hiện được tầm quan
trọng.
Trong suốt quá trình công nghiệp hóa, dịch vụ bảo
hiểm đã có rất nhiều bước phát triển. Năm 1897, chính phủ Anh thông qua
“Đạo luật bồi thường cho người lao động” (Workmen’s Compensation Act).
Đạo luật này buộc các Công ty phải đóng bảo hiểm tai nạn lao động cho
nhân viên.
Trong thế kỷ 19, người ta đã lập ra rất nhiều hội
đoàn có trách nhiệm bảo hiểm nhân mạng và sức khỏe cho hội viên. Bên
cạnh đó cũng có một số hội kín chỉ cung cấp dịch vụ bảo hiểm lệ phí thấp
cho những ai là hội viên của họ. Ngày nay các hội kín này vẫn cứ tiếp
tục bảo hiểm cho hội viên; điều này diễn ra tương tự ở hầu hết các tổ
chức của người lao động. Có nhiều chủ sử dụng lao động còn lo luôn một
lúc nhiều hợp đồng bảo hiểm nhân thọ và sức khỏe cho nhân viên. Các hợp
đồng này không chỉ đơn thuần bảo hiểm nhân thọ mà còn đảm bảo quyền lợi
cho nhân viên khi họ bị bệnh, bị tai nạn hay về hưu. Trong các hợp đồng
này thường nhân viên chỉ phải trả một phần phí bảo hiểm.
Mặc dù ngành công nghiệp bảo hiểm của Hoa Kỳ bị ảnh
hưởng sâu sắc bởi Vương Quốc Anh, thị trường bảo hiểm của nước này lại
phát triển theo chiều hướng có phần khác với Anh. Lãnh thổ đất nước rộng
lớn, sự phân bố đa dạng về mặt địa lý cùng khát vọng độc lập mãnh liệt
của người Mỹ chính là những nguyên nhân góp phần tạo nên sự khác biệt
này. Khi Mỹ chuyển mình từ một thuộc địa xa bờ của Anh trở thành một thế
lực độc lập và từ một nước nông nghiệp thành nước công nghiệp phát
triển, ngành kinh doanh bảo hiểm của nước này cũng phát triển mạnh theo
hướng từ một vài Công ty ban đầu trở thành một ngành công nghiệp quy mô
lớn.
Tóm lại có thể nói ngành bảo hiểm Mỹ đã phát triển
rất tinh vi, sản sinh ra nhiều loại mạng lưới phục vụ và đa dạng hóa
dịch vụ để phát triển hài hòa với một quốc gia đang ngày càng phức tạp.
(Theo tài liệu nước ngoài)



3:10 PM
Hoàng Phong Nhã
Posted in:
0 comments:
Post a Comment