Bách khoa toàn thư mở Wikipedia
Tiền cơ sở là thuật ngữ kinh tế chỉ loại tiền có mức độ thanh khoản cao nhất trong các thành phần của cung tiền.
Tiền cơ sở bao gồm tiền mặt trong lưu thông do các cá nhân (hộ gia đình
và doanh nghiệp không phải ngân hàng nắm giữ) và dự trữ bắt buộc của ngân hàng thương mại tại ngân hàng trung ương.
Mọi sự thay đổi của lượng tiền cơ sở đều là tác nhân quan trọng gây ra
thay đổi trong tổng lượng cung tiền. Chính vì vậy, tiền cơ sở còn được
gọi là tiền có mãnh lực.Tiền cơ sở và cung tiền
Lượng cung tiền (M) bằng lượng tiền cơ sở (MB) nhân với số nhân tiền tệ (m).Những nhân tố tác động tới lượng tiền cơ sở
Mô hình đơn giản để mô tả sự thay đổi của tiền cơ sở xuất phát từ khái niệm về tiền cơ sở với đẳng thức:Giả dụ các nhân tố còn lại không đổi, mỗi thay đổi của một trong ba nhân tố trên đều làm lượng tiền cơ sở thay đổi cùng chiều. Vì vậy, để tăng lượng tiền cơ sở, ngân hàng trung ương có thể:
- Tăng lượng tiền mặt trong lưu thông, chẳng hạn bằng nghiệp vụ thị trường mở mua vào (ngân hàng trung ương mua công trái vào để bơm tiền mặt ra lưu thông), hay đơn giản là in thêm tiền giấy, đúc thêm tiền kim loại và đưa vào lưu thông.aa
- Nâng tỷ lệ dự trữ bắt buộc.
- Can thiệp để điều chỉnh lãi suất huy động tiền gửi của các ngân hàng thương mại bằng cách như điều chỉnh lãi suất chiết khấu.
0 comments:
Post a Comment