Phapluattp -
Không ai đành đoạn dứt tình với núm ruột do mình mang nặng đẻ đau.
Nhưng bà đành nuốt nước mắt kiện con ra tòa, những mong nó tĩnh tâm mà
ăn ở với bà cho phải đạo…
Vụ kiện đơn giản: Bà Nguyễn Thị Nam(*), ở Chơn Thành
(Bình Phước) kiện đòi chia tài sản chung là mảnh đất ở có diện tích hơn
240 m2. Tòa công nhận cho bà được sử dụng gần 1/2 diện tích đất ở do bị
đơn Đào Phú Tây đứng tên.
Với phán quyết trên, bà Nam đã thắng kiện. Nhưng
thắng kiện như bà chỉ thêm cay đắng, muộn phiền bởi người thua kiện lại
là con ruột của bà!
Một thời rau cháo nuôi nhau
Bà Nam kể quê bà ở Thọ Xuân (Thanh Hóa). Chồng mất
sớm, để lại sáu đứa con với cảnh nhà cơ cực. Năm 1992, bà để Tây và con
gái út vào Bình Phước làm ăn. Hai năm sau, cầm hai chỉ vàng tiền bán nhà
ở quê, bà vào Nam cùng hai con quyết tâm lập nghiệp.
Buổi đầu, một đứa cháu gọi bà bằng cô cho ba mẹ con
bà ở nhờ, sau bán cho một lô đất với giá hai lượng vàng. Bà trả trước
hai chỉ vàng, số còn lại ba mẹ con chắt bóp trả dần. “Ba mẹ con tui dành
dụm, tiết kiệm được bao nhiêu trả bấy nhiêu” – bà kể. Trên lô đất gần
10 mét ngang này, mẹ con bà che tạm cái nhà, vừa khỏi mang tiếng ăn nhờ ở
đậu, vừa có chỗ chui ra chui vào.
Tuy vẫn còn khó khăn nhưng thời gian ấy, mái nhà của
bà đầy ắp tiếng cười. Rồi con gái út lấy chồng. Rồi Tây cưới vợ, sinh
con. Có tiếng trẻ con trong nhà, gia đình bà như nhân đôi niềm vui.
“Đến lúc làm “sổ đỏ”, đứa gái út bảo đằng nào nó cũng
xuất giá theo chồng, nó hỏi tôi để “giấy đỏ” đứng tên tôi hay tên thằng
Tây. Nghĩ mình già rồi, của nả có bao nhiêu, đằng nào thằng Tây cũng
hưởng nên tôi để nó đứng tên. Tiền làm “giấy đỏ” cả chục triệu đồng cũng
do con gái út bỏ ra” – bà kể. Có “giấy đỏ”, Tây thế chấp ngân hàng vay
tiền rồi đập bỏ nửa căn nhà cũ, xây dựng căn nhà mái bằng khang trang.
Làm hàng xóm cũng không yên
Nhà mới xây xong chưa ấm hơi người, bà Nam bắt đầu
thấy mình trở nên “thừa thãi”. “Kể từ lúc đó, thằng Tây với tôi trở nên
khó gần. Ban đầu nó ít nói, sau trở nên cục tính. Còn con dâu thì hay
chửi chó mắng mèo, dần dà khinh tôi ra mặt. Đụng chuyện gì nó cũng nhiếc
móc. Cuối cùng, nó chửi rủa xưng mày tao với tôi” – bà nói, giọng nghẹn
lại. “Đến khi đứa con dâu thộp cổ mẹ chồng vừa chửi vừa đánh, còn thằng
Tây thì đứng nhìn dửng dưng, tôi nghĩ mình không còn gì để nói nữa”.
Bà chính thức bị vợ chồng con trai đuổi ra khỏi căn
nhà mới. Căn nhà cũ tạm bợ vừa mới là mái ấm của cả gia đình giờ chỉ còn
là góc chái nằm lọt thỏm bên căn nhà mới khang trang. Bà tạm thời dọn
sang căn chòi hiu quạnh ấy, làm người hàng xóm không chung đụng với
chính con trai mình.
“Thôi kệ, dẫu sao mình vẫn còn gần gũi bên đứa con
ruột rà máu mủ của mình, biết đâu tối lửa tắt đèn còn có người lo phần
hậu sự”. Thế nhưng hy vọng cuối cùng được làm người hàng xóm với con
mình của bà cũng không yên. Bà bị con yêu cầu phải rời khỏi căn chòi
này! “Nhiều lần tôi định vào trại dưỡng lão hay mồ côi gì đó phó thác
thân già cho qua ngày đoạn tháng nhưng người ta bảo tôi vẫn còn con cái
nên không được vào. Ở lại trong căn chòi cũ thì hàng ngày bị chửi rủa,
đánh đập. Đường cùng, tôi phải nhờ đến sự can ngăn của pháp luật”.
Cạn khô dòng lệ sót
Những điều bà Nam kể có cái ghi trong bản án, có cái
không, dù trước tòa bà và người con gái út đã khai rành rọt. Con gái bà
dù có góp công, góp của trong mảnh đất tranh chấp nhưng cô không đòi
phần mình mà chỉ yêu cầu tòa chia đôi cho mẹ và anh trai.
Nhiều lần tòa triệu tập nhưng ông Tây không đến nên
tòa đành phải xử vắng mặt bị đơn. Nội dung tranh chấp đơn giản, chứng cứ
rõ ràng nên phiên xử diễn ra khá chóng vánh. Một cán bộ xã tham dự cho
biết chưa bao giờ ông thấy phiên xử nào mà cả hội đồng xét xử đều phải
dùng khăn lau nước mắt khi nghe đương sự trình bày. Họ căm phẫn người
con trai bất hiếu bao nhiêu thì thương cho bà mẹ già 75 tuổi lưng còng,
mắt kém bấy nhiêu. Phiên xử kết thúc, vị hội thẩm nhân dân xuống phía
dưới ôm chầm lấy bà mẹ già, nói trong nước mắt: “Sao đời má cay đắng,
khổ cực thế này. Hay má về sống với con đi!”…
Sau phiên xử đó, bà Nam vẫn tạm trú ngụ trong căn
chòi cạnh nhà con trai, trên phần đất mà tòa chia cho bà. “Từ đó, nó
càng mắng chửi tôi thậm tệ. Gần chục lần tôi bị con dâu đánh đập, có lần
nó cắn vào tay tôi phải đi may mười mũi” – bà kể. Bà có báo lên xã
nhưng “cán bộ xã bảo chuyện nội bộ gia đình nên khuyên về nhà tự hòa
giải”.
“Trong thâm tâm tôi, tôi vẫn mong nó nghĩ lại mà sống
cho phải đạo. Sống vậy trời hành chết, cậu à! Nhưng nó vẫn chứng nào
tật nấy. Ngày đoàn cưỡng chế xuống thi hành án, nó trốn nhẹm không ra.
Sau đó, đứa con dâu ra chửi bới, đánh đập tôi. Thay vì can ngăn, thằng
Tây còn đứng chỉ mặt tôi nói: “Lôi đầu bả ra đường cho xe cán chết đi
rồi lôi cổ vào cuốn chiếu chôn cho khuất mắt tôi. Bà còn sống gần nhà
tôi thì tôi khó mà làm ăn ngóc đầu lên nổi…” – giọng bà Nam phẫn nộ cùng
cực.
Nhưng bà vẫn không hề khóc. Dường như nước mắt của bà đã cạn khô từ khi con trai, con dâu đối xử tàn tệ với bậc sinh thành.
Gần một năm qua kể từ ngày bản án có hiệu lực pháp
luật, không hiểu sao đến nay Thi hành án dân sự huyện Chơn Thành vẫn
chưa thi hành dứt điểm được vụ việc. Mới đây, ông Tây lại có đơn kháng
cáo quá hạn dù trước đó nhiều lần tòa đến tống đạt bản án, ông vào nhà
đóng cửa không ra nhận và bản án cũng đã niêm yết công khai tại trụ sở
xã.
Tôi gõ cửa căn nhà mới của ông Tây vì muốn nghe một
lời lý giải nào đó. Tiếc thay, ông lại đi vắng. Tôi đành ra về với hy
vọng biết đâu một ngày không xa, ông sẽ nghĩ lại mà đến tạ tội với mẹ
rồi mời bà cụ về ở cùng trong căn nhà khang trang ấy. Bởi mẹ ông, với
lòng bao dung, không hề muốn thiên hạ gọi núm ruột mang nặng đẻ đau của
mình là kẻ bất hiếu!
(*) Tên nhân vật đã được đổi.
SOURCE: PHÁP LUẬT TPHCM
0 comments:
Post a Comment