HOÀNG HÙNG
Từ tháng 7-2006
đến nay, bà Phạm Thị Kim Phượng (SN 1956, ngụ ấp 4, xã Thanh Phú, huyện
Bến Lức, tỉnh Long An) – sống bằng nghề buôn bán hàng rong- bỗng gánh
món nợ khổng lồ trên trời rơi xuống. Mặc dù rất thông cảm cho hoàn cảnh
của bà, nhưng các cơ quan pháp luật ở Long An đành bó tay, vì án đã có
hiệu lực thi hành.
Nhắm mắt ký, ai ngờ mang họa
Cách đây hơn 20 năm, sau khi sinh đứa con trai mắc
phải căn bệnh hiểm nghèo, người chồng bỏ đi lấy vợ khác, bà Phượng phải
bế con về nhà cha mẹ ruột sống bằng nghề bán hàng rong. Đứa con trai
Nguyễn Văn Xuân cứ vài tháng là trở bệnh một lần, phải nhập viện khẩn
cấp, mỗi lần kéo dài ít nhất một tháng. Năm 1995, bà Phượng có mượn của
bà Lê Thị Một, người cùng địa phương 10 triệu đồng để làm vốn mua bán và
chữa bệnh cho con. Lãi suất mà chị phải trả cho bà Một là 5%/tháng. Trả
lãi được vài tháng thì bà Phượng không còn khả năng chi trả. Đến ngày
24 – 5-2005, bà Một đến bảo mắc nợ nhiều người, bị chồng la rầy và nhờ
bà giúp bằng cách ký tên có mượn một số nợ để bà đối phó với ông chồng
khó tính. Đổi lại, bà Một không truy cứu số nợ 10 triệu đồng mà bà
Phượng đã mượn.
Hơn nữa, trong giấy nợ chỉ ghi tên thường dùng chớ
không ghi tên thật theo hộ khẩu, giấy CMND. Thấy có lợi, bà Phượng đặt
bút ký tên. Đến năm 2006, bà Phượng giật mình khi biết bà Một dùng giấy
nợ này khởi kiện tại TAND huyện Bến Lức. Khủng khiếp hơn, số nợ bà phải
trả cho bà Một là 500 giạ lúa Nàng thơm (tương đương 10 tấn), 100 triệu
đồng và 6,8 lượng vàng. Dù bà Phượng trình bày đó là nợ giả, người vay
cũng không phải là tên thật của bà, nhưng TAND huyện Bến Lức rồi TAND
tỉnh Long An vẫn xử buộc phải trả các khoản nợ cho bà Một.
Bản án nhiều khiếm khuyết
Mặc dù bản án đã có hiệu lực pháp luật hơn hai năm,
nhưng cơ quan Thi hành án huyện Bến Lức vẫn chưa thể thi hành xong bản
án. Nguyên nhân do bà Phượng quá nghèo, không có tài sản để thi hành án.
Trong khi đó, các luật sư trợ giúp pháp lý cho bà Phượng thì cho đây là
bản án có nhiều khiếm khuyết cần khắc phục ở cấp giám đốc thẩm. Nếu
không, bản án này khó thi hành một khi bà Phượng có điều kiện, bởi các
vấn đề pháp lý phát sinh.
Thứ nhất, tại bản án phúc thẩm số 334/DS-PT ngày
25-7-2006 lúc thì ghi người vay nợ bà Một là Lê Thị Bòn, lúc thì ghi là
Phạm Thị Bòn, nhưng tuyên buộc bà Phạm Thị Kim Phượng có nghĩa vụ trả nợ
cho bà Một. Thứ hai, qua hai cấp sơ, phúc thẩm, tòa không làm rõ bà
Phượng là người mua gánh bán bưng làm gì cần số tiền, vàng, lúa nhiều
đến như vậy? Vay để làm gì? Thứ ba, bà Một làm sao có một lúc 500 giạ
lúa Nàng thơm để cho vay? Theo người dân ở xã Thanh Phú, muốn có 500 giạ
lúa Nàng thơm cùng một lúc thì người đó phải làm ít nhất là 3 mẫu ruộng
loại tốt. Trong khi đó diện tích trồng lúa của bà Một chỉ là 4 công…
Đáng lưu ý, trước khi vụ án này đưa ra xét xử thì
ngày 17-4-2006, Trần Thanh Hoài, thư ký TAND huyện Bến Lức, bị bắt quả
tang nhận tiền “chạy án” từ người nhà bà Một, sau đó bị TAND tỉnh Long
An phạt 3 năm tù. Với những khiếm khuyết trên, nhiều luật sư ở Long An
cho rằng vụ án 500 giạ lúa Nàng thơm được xem là một vụ án “oan” trên
lĩnh vực dân sự, cần được kháng nghị giám đốc thẩm để giải oan cho người
không thực sự mắc nợ, nhất là đối với số nợ 500 giạ lúa Nàng thơm.
SOURCE: BÁO NGƯỜI LAO ĐỘNG
Trích dẫn từ: http://thuvienphapluat.com/?CT=NW&NID=16944



6:58 PM
Hoàng Phong Nhã
Posted in:
0 comments:
Post a Comment