Khi nói đến luật sư,
nhiều người liên tưởng đến hình ảnh của một “thầy cãi”. Phải chăng
chính vì việc hay cãi, cãi giỏi đã tạo dấu ấn mạnh mẽ lên nhận thức của
mọi người trong xã hội đối với luật sư
và được coi là đặc trưng cơ bản của nghề luật sư? Lục tìm lại lịch sử
cho thấy khởi thủy của nghề luật sư ra đời khoảng Thế kỷ thứ 2 (TCN),
lúc đó luật sư với vai trò là luật sư bào chữa
đã được xã hội đương thời tôn vinh là các “Hiệp sĩ” và với tấm lòng
trong sáng, tinh thần nghĩa hiệp, luật sư đã dùng sự hiểu biết về cổ
luật và tài hùng biện để bảo vệ những người nghèo khổ, cô thế trước thế
lực cai trị đương thời. Đi sâu tìm hiểu về nghề luật sư đương đại, có
thể thấy rằng nghề luật sư hiện nay có hai mảng hành nghề quan trọng đó
là tranh tụng và tư vấn mà khi nói đến tranh tụng tức
là nói đến kỹ năng hùng biện của luật sư. Thực tiễn hành nghề luật sư
cho thấy kỹ năng hùng biện được xem là một trong hai kỹ năng cơ bản của
luật sư và đó chính là một trong những yếu tố quan trọng tạo nên uy
tín, danh tiếng của luật sư.
Tuy nhiên, không phải ai bẩm sinh cũng
có tài hùng biện mà khả năng hùng biện đa phần được tạo nên là do quá
trình học hỏi, nhận thức và tự rèn luyện của chính từng luật sư. Khi
hùng biện, để thuyết phục được người nghe tốt nhất thì luật sư không
những cần phải có kiến thức uyên thâm, lý lẽ chặt chẽ, sắc bén, tư duy
logic và linh hoạt mà còn cần phải có những kỹ năng bổ trợ khác như kỹ
năng phi ngôn. Chính vì vậy, trong phạm vi bài viết này, tác giả xin
được trao đổi một số khía cạnh liên quan đến việc sử dụng kỹ năng phi
ngôn từ để tăng tính hiệu quả khi hùng biện.
1. Khái niệm phi ngôn từ
Trước hết, để hiểu khái niệm Phi ngôn
từ, chúng ta hãy phân biệt với khái niệm Ngôn từ. Ngôn từ được hiểu là
nội dung bài hùng biện được luật sư nói ra hoặc viết ra. Phi ngôn từ là
giọng nói (bao gồm những yếu tố như: Ngữ điệu, chất giọng, tốc độ
nói…) và hình ảnh (bao gồm những gì mà người khác nhìn thấy như: Nét
mặt, dáng điệu, ánh mắt…) khi luật sư hùng biện.
Do đó, phi ngôn từ luôn luôn tồn tại,
cho dù chúng ta có nói hay không thì người khác vẫn ghi nhận được thông
qua hình ảnh của luật sư tác động đến người nghe, thông qua tư thế,
cách sử dụng tay. Bên cạnh đó, phi ngôn từ còn có giá trị truyền đạt
thông tin rất hiệu quả, ví dụ như hai người câm vẫn có thể giao tiếp
với nhau bằng tay, trẻ con chưa biết nói, chưa biết đọc, chưa biết viết
vẫn có thể cảm nhận được những gì người khác muốn nói như thông qua
việc một người chỉ cần vẫy tay là đứa trẻ có thể chạy đến bên người đó.
Theo nghiên cứu của các nhà xã hội học
cho thấy, để người nghe tiếp nhận nội dung thông tin tốt nhất thì không
chỉ qua lời nói mà còn qua phần lớn các yếu tố khác như giọng nói, âm
lượng, dáng điệu, cử chỉ, ánh mắt…của người nói – đây cũng chính là
những yếu tố cơ bản để người nói truyền tải thông tin hiệu quả tới
người nghe.
Chính vì vậy, phi ngôn từ có vai trò
rất quan trọng bởi cả cơ thể chúng ta là một thể thống nhất, dáng chững
trạc thì giọng nói cũng chững chạc, dáng lỏng leo thì giọng cũng lỏng
lẻo, tay vung mạnh thì giọng nói cũng mạnh mẽ….
Vì vậy, phi ngôn từ là giọng nói, hành
vi và cử chỉ được thể hiện trên cơ thể người khi con người ở cả hai
trạng thái là nói hoặc không nói.
2. Các loại phi ngôn từ sử dụng trong hùng biện của luật sư
Thực tiễn cho thấy có những loại phi ngôn từ sau đây thường tác động lớn tới hiệu quả hùng biện:
2.1. Giong nói luật sư
Giọng nói phản ánh nhiều đặc điểm của
người hùng biện. Thông qua giọng nói, nếu tinh ý thì người nghe có thể
nhận biết được giới tính, tuổi tác, trình độ học vấn, tâm trạng…của
người hùng biện. Chính vì vậy, để có tính thuyết phục khi hùng biện, luật sư cần chú ý những điểm sau đây:
- Âm lượng: Giọng nói của luật sư cần
vừa đủ để người nghe có thể tiếp nhận được thông tin. Nói to quá, có
thể làm cho người nghe cảm thấy đau đầu, nói nhỏ quá có thể làm cho
người nghe phải mệt mỏi khi “căng óc” ra để ghi nhận được thông tin.
Giọng nói dù to hay nhỏ đều phải có khí lực, có sự chân thành, có như
vậy giọng nói của luật sư mới có tính thuyết phục. Khi hùng biện, tùy
thuộc vào nội dung hùng biện mà âm lượng của luật sư cần có độ cao
thấp, trầm bổng. Luật sư không nên nói đều đều, làm cho người nghe buồn
ngủ, không tập trung cho dù vấn đề luật sư nói quan trọng đến đâu.
Luật sư nên nhấn mạnh những vấn đề quan trọng bằng cách tăng âm lượng
hoặc thậm chí là nhắc lại.
- Phát âm: Âm vực phải chuẩn, tròn vành
rõ chữ, không méo tiếng hay nuốt chữ, không nhầm lẫn giữa các âm.
Tránh mắc phải một số tật như nói lắp, nói ngọng như ngọng L với N; R
với D, Gi; S với X. Nguyên nhân của những tật này có thể do bệnh tật,
thói quen, bẩm sinh, ảnh hưởng của vùng miền…. Đây chính là những tật
khó chữa và chính điều này có thể giảm sút uy tín của luật sư. Tuy
nhiên, nếu có sự rèn luyện qua thời gian thì các tật trên có thể khắc
phục được.
- Tốc độ: Khi trình bày vấn đề, luật sư
cần phải quan sát nét mặt của người nghe để từ đó điều chỉnh tốc độ
nói cho phù hợp. Với đối tượng là người nghe cao tuổi cần nói chậm, đối
với thanh niên cần hào hứng, sôi nổi. Thông thường, tốc độ nói bị điều
chỉnh bới tâm lý của người nói, thông qua tốc độ nói người nghe có thể
biết được tâm trạng của người nói. Một người nói nhanh thường là sự
biểu hiện của sự thiếu tự tin. Khi nói, cuối mỗi đoạn văn cần dừng một
thời gian ngắn trước khi tiếp theo đoạn mới.
2.2 Dáng điệu và cử chỉ luật sư
Tục ngữ có câu: “Nhất dáng, nhì da, thứ
ba nét mặt”. Câu này hàm ý nói đến các tiêu chí đối với việc lựa chọn
một người con gái đẹp. Tuy nhiên, suy rộng ra cũng có thể vay mượn 2
yếu tố là dáng và nét mặt để nói đến tầm quan trọng
của hai yếu tố kể trên đối với một luật sư hùng biện. Thực tiễn cho
thấy dáng điệu là hình ảnh đầu tiên mà người nghe để ý và đánh giá đối
với một luật sư khi người đó thực hiện bài hùng biện. Dáng điệu chững
chạc đoàng hoàng sẽ tạo nên sự kính trọng từ người nghe, còn ngược lại
sẽ gây ác cảm.
Dáng đứng là một loại ngôn ngữ của cơ
thể, khi luật sư nói hào hứng, thuyết phục người khác thì dáng đứng
phải vững chãi. Tuy nhiên, khi hùng biện luật sư không nên đứng yên một
chỗ, đứng như tượng. Dáng đứng của luật sư cần phải uyển chuyển, linh
hoạt theo vấn đề mà luật sư trình bày, luật sư có thể đứng ngay ngắn,
đầu hơi hướng về phía người nghe và nhìn thẳng về phía người đối diện
hoặc có thể đứng nghiêng một góc nhỏ so với đối tượng mà ta hướng tới.
Luật sư dù đứng như thế nào thì luôn luôn phải thể hiện tính nghiêm
túc, tự tin và thân thiện đối với người nghe.
Khi đứng hùng biện, luật sư không nên
tựa vào bàn. Bởi lẽ, khi con người ở trong trạng thái yếu đuối, sợ hãi
thì thường có xu hướng muốn tìm một cái gì đó để dựa vào. Trong trường
hợp này, người nghe dễ dàng nhận ra luật sư đang mất bình tĩnh, thiếu
tự tin. Luật sư không nên “đứng như chôn chân một chỗ” bởi khi đứng như
vậy, cả hai chân luật sư đều làm trụ thì dễ mỏi do đó nên chuyển đổi
chân để được thoải mái nhưng không nên chân đứng, chân co hay rung
chân.
2.3. Nét mặt luật sư
Nét mặt của luật sư cần phải có sự biểu
cảm, khuôn mặt của luật sư thể hiện được nhiều cảm xúc khác nhau.
Trong cùng một buổi hùng biện luật sư không chỉ thể hiện một chất giọng
hay một nét mặt duy nhất, với nội dung diễn đạt khác nhau sự biểu cảm
của khuôn mặt cũng cần khác nhau để tăng tính thuyết phục của đối với
thông tin truyền tải. Thông thường, luật sư luôn giữ một vẻ mặt nghiêm
túc, nhưng khi luật sư chia sẻ sự mất mát với thân nhân bị hại – người
đã phải gánh chịu do hành vi vi phạm pháp luật của thân chủ gây ra thì
nét mặt của luật sư phải thể hiện sự cảm thông để gia đình người bị hại
cảm nhận được sự chia buồn chân thành của luật sư. Khi hùng biện, nét
mặt của luật sư không nên căng thẳng, bởi mặt căng thẳng thì nói sẽ
căng thẳng, nét mặt thoải mái tự nhiên thì giọng nói sẽ tự nhiên.
2.4. Mắt luật sư
Tục ngữ có câu: “Đôi mắt là của sổ tâm
hồn”. Câu này hàm ý để nói về vẻ đẹp của đôi mắt với việc ẩn chứa cảm
xúc, nội tâm của người con gái. Tuy nhiên, suy rộng ra có thể thấy rằng
ánh mắt biểu thị rất nhiều cảm xúc, suy nghĩ của người hùng biện.
Trong hùng biện, ánh mắt của người hùng biện ảnh hưởng lớn tới tâm
trạng, thái độ của người nghe. Ánh mắt có thể khích lệ người khác, trấn
áp người khác, tạo niềm tin cho người khác…
Chính vì vậy, luật sư khi hùng biện
phải luôn để ý đến biểu hiện của người nghe về các vấn đề như họ có chú
ý lắng nghe hay đang thờ ơ, chán nản…từ đó có sự điều chỉnh chủ đề, âm
lượng, ngữ điệu….phù hợp, thậm trí là chuyển chủ đề hoặc sớm kết thúc
bài hùng biện. Khi hùng biện, để thu hút được sự lắng nghe của mọi
người thì luật sư không chỉ nhìn một người mà ánh mắt của luật sư phải
hướng về phía nhiều người, có như vậy thì tất cả người nghe đều cảm
thấy luật sư đang dành sự quan tâm, tôn trọng mình cũng như từ đó luật
sư mới cảm nhận được chính xác phản ứng của người nghe đối với bài hùng
biện của mình. Ánh mắt nhìn của luật
sư khi hùng biện phải tự nhiên, nghiêm túc thể hiện phù hợp với ngôn
từ biện luận. Luật sư nên tránh đảo mắt quá nhanh, mắt long sòng sọc,
liếc ngang, liếc dọc…điều này sẽ gây hiểu lầm là luật sư không trung
thực, một người tráo trở, thủ đoạn…
2.5. Tay luật sư
Các kết quả nghiên cứu khoa học cho
thấy, lượng thông tin được thu nhận qua mắt là 75%, qua tai là 12%,
lượng dây thần kinh từ mắt lên não nhiều gấp 25 lần lượng dây thân kinh
từ tai lên não. Do đó, người nghe dễ bị thuyết phục và tập trung hơn
khi có nhiều hình ảnh, dẫn chứng cụ thể. Đặc biệt, người nghe dễ bị thu
hút bởi hình ảnh động hơn lời nói. Trong hùng biện, nếu luật sư biết
cách sử dụng ngữ điệu của tay hợp lý thì đôi bàn tay sẽ là công cụ hỗ
trợ tích cực cho lời nói. Luật sư nên sử dụng đôi bàn tay để minh họa
cho những điều cần nói, dùng để biểu đạt cảm xúc của luật sư.
Một trong các nguyên tắc quan trọng khi
hùng biện cũng như thuyết trình là luật sư phải luôn để tay trong
khoảng từ trên thắt lưng tới dưới cằm, đưa tay từ trong ra ngoài và từ
dưới lên. Làm như vậy, việc sử dụng tay sẽ đem lại cảm giác thoải mái,
tự nhiên mà không bị gò bó, đè nén. Khi hùng biện, luật sư có thể vung
tay, mổ các ngón tay, giơ ngón tay để biểu thị các con số, tay đưa lên
để biểu thị sự thay đổi hay phát triển, tay đưa ra biểu thị vấn đề ảnh
hưởng tới nhiều người…Tuy nhiên, việc luật sư sử dụng đôi bàn tay như
thế nào là phụ thuộc vào thói quen của luật sư nhưng mỗi biểu thị tay
đều mang những ý nghĩa khác nhau, biểu hiện được sự chủ động, tự tin và
tăng tính hấp dẫn của ngôn ngữ nói. Sử dụng phi ngôn từ tay giúp luật
sư diễn tả cảm xúc nội tâm một cách chân thật, dễ dàng, giúp điều tiết
giọng nói được sắc nét rõ dàng, gãy gọn ý.
Chính vì vậy, nếu luật sư không hiểu
được ý nghĩa và tầm quan trọng của đôi bàn tay trong hùng biện thì các
động tác tay của luật sư sẽ tạo ra hình ảnh không tốt đối với người
nghe. Khi hùng biện, luật sư không nên để chân tay thừa thãi, không
biết giấu tay vào đâu. Cụ thể, luật sư nên tránh những cử chỉ tay sau
trong khi hùng biện như: Khoanh tay (một người khoanh tay nghĩa là họ
chưa cởi mở, đang dò xét); cho tay vào túi quần (mang cảm giác kênh
kiệu, khó hòa nhập); trỏ tay (không ai muốn bị người khác trỏ tay vào
mặt mình); cử chỉ tay tùy hứng (cử chỉ không phù hợp với nội dung
nói)….
Tóm lại, kỹ năng sử dụng phi ngôn từ để
tăng hiệu quả khi hùng biện là một trong những kỹ năng cơ bản của luật
sư. Việc nắm vững và vận dụng một cách linh hoạt trong thực tiễn hành
nghề là một trong những yếu tố quan trọng làm nên tên tuổi và danh
tiếng của luật sư, nhất là đối với luật sư thiên về tranh tụng. Chính
vì vậy, mỗi luật sư phải luôn tự trau dồi kiến thức, tích lũy kinh
nghiệm, rèn luyện thực tiễn từ đó đúc rút và hoàn hiện kỹ năng hùng
biện thì mới có thể trở thành một luật sư có tầm.
VĂN PHÒNG LUẬT SƯ DRAGON
Luật sư Nguyễn Minh Long
0 comments:
Post a Comment